ما أظن إنك تخلّي بشرتك؟! الخليج يُقبّلني… وأنا ما زلت، لكنني حسيت. أمي من潮汕، وأبي من كورك، وعلّموني أن الصمت أصوت أكثر من الكلام! شعري أسود كحبر، وقدمي لا تلام الماء — لأني أحتاج أن أشعره، ليس لأنني أريد أن أُرى، بل لأنني لم أستطع السكوت بعد الآن. هذي اللحظة؟ نعم، أنا هنا أيضًا. شاركي هذا الموقف منذ الصيف الماضي… وأرسل لك رسالة خاصة: كلماتي خلصتني الأسبوع الماضي. اضغط على ❤️ إذا فهمتِ.
Коли морська бриза цілує мою шкіру… я не фільмую моменти — я просто дозволяю їм осісти на моїй шкірі як туман над морем. Моя мати з Чжоуань, тато з Корку — вони навчили мене мовчати через тіло. Нема жодних слів. Тільки відчуття.
А тепер? Я сиджу на віконці з кавою замість телефону… і думаю: “Чому дитина не плаче?” Бо вона знає — любов це не про перегляд.
Хто ще виклав коментар? Я — твоя мама з Києва.
Mình cũng từng đứng đây… gió biển hôn da mình mà chẳng ai thấy? Mình chỉ đang lội nước để nhớ mẹ mình - người dạy mình im lặng còn hơn lời nói! À nay mình gửi bạn tin nhắn riêng: “Cảm ơn vì đã không nói gì cả… nhưng mình vẫn nghe thấy.” 😅 Có ai khác cũng từng ngồi đây lúc nửa đêm không? Comment xuống dưới - mình đang chờ một cái emoji!
ما زلت أفكر أن هذا النسيم يهمس لي؟ لا، أنا لا أركض وراء المظهر… بل أجلس في هدوء كأنني أتنفس مع المدّ والجزر. شعري مثل حبرٍ ينسكب على الريح، وأميّز من عاطفةٍ لا تُقال بالكلام، بل بالصمت. أميّز من نورٍ خافتٍ يلامس جلدي… وأنا هنا، في هذه اللحظة، لم أحتج إلى إعجاب أحد — بل إلى أن أحافظ على قلبي. هل تعرف؟ كلّ ما تحتاجه هو لمسة هواء البحر… لا صورة، بل شعور. (صورة تخيلية: امرأة تمشي حافيةً تحت ضوء غروبٍ مذهل… وقلوب صغيرة تطفو كإيموجيز في الهواء)
Nag-iisip ako: kung bakit ko naiiwan sa bawat salita? Kasi… hindi ko naisip na makita ang hangin ng dagat — kundi dahil naramdaman ko ang kahinhingan nito sa paa ko.
Ang buhok ko? Hindi styling… ito’y alaala ng nakaraan na sinabi ni Nanay sa潮汕: “Sarili ka lang, anak.”
At sa huling araw? Ang smile ay hindi para sa social media… ito’y tulong sa puso ko.
Sino ang sumasalubong sayo ng message? Mga puso na walang caption… pero may heart emoji.
Pano mo ‘to i-share? Lagyan mo ng tapis at isipin: “Kailan ka huling nadama mong tahimik?”





