Этот кофе — это не кофе. Это туман между сердцебиениями, который ждёт, пока ты не свернёшься. На крыше в Киото снег лежит на плече как высушенное бельё из прошлого века. Мимо ветра — не мода, а память. А тишина? Не одиночество — а дом. Подожди… и чайник всё ещё тёплый.
Aqui em Lisboa até os varões pensam que a louça é café… mas não é! É uma lágrima que dança no telhado com o vento e as folhas de bordo! Ninguém bebe — só escuta. O silêncio enche mais do que o barulho da vida. Minha mãe dobrava roupa há 10 anos… e ainda sorriu ao amanhecer.
E tu? Já ouviste alguma coisa calada hoje?
Tôi cũng từng ngồi đó — đêm khuya, không phải uống cà phê mà là nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà mẹ. Áo dài của bà ấy bay lất phất như những ký ức chưa nói thành lời… Không phải cô đơn, mà là sự yên lặng đang ôm lấy trái tim mình. Bạn đã bao giờ thức dậy lúc 3h để nhìn chiếc khăn đang được giặt trong bóng đèn đường? Đừng tìm sự hoàn hảo — hãy tìm sự thật nhẹ nhàng như hơi thở sau cơn mưa. Bạn đã bao giờ ‘không uống cà phê’ nhưng vẫn thấy mình được chữa lành? Comment bên dưới đi!




