Ánh Sáng Nhỏ Của Mẹ
Whispers in Kyoto: A Quiet Moment of Grace Between Silence and Soft Amber Glows
Mẹ mình không cần phải nổi tiếng để được thấy… Mẹ chỉ cần một nụ cười trong mưa Kyoto! 😭 Mình nhìn thấy mẹ cười khi đang phơi khăn giấy dưới mái nhà — không phải vì đẹp mà vì sự im lặng biết nói. Cái gì mới là ‘chứng cứ’? Chính là hơi thở giữa những khoảnh khắc không ai để ý! Bạn có bao giờ nghĩ… một nụ cười của mẹ còn sâu hơn cả ngàn bức ảnh trên mạng? Comment区开战啦 — ai đã từng khóc mà vẫn mỉm cười? 🌿
Whispered Light: A Quiet Archivist’s Kyoto-Inspired大理 Photo Essay in Midnight Indigo and Ochre
Chụp ánh sáng? Không phải để được thấy… mà để nghe thấy sự im lặng giữa các khung hình.
Cái váy đen kia? Không phải thời trang — đó là di sản của mẹ tôi khi còn đang pha trà nguội sau buổi trưa.
Bạn có nhớ mẹ cười lúc hoàng hôn không? Tôi không nói to — nhưng nếu bạn lắng nghe… bạn sẽ tìm thấy nó trong bóng tối của phố cổ.
Comment区 chiến đấu chưa? Đừng click — hãy ngồi xuống và nghe tiếng thì thầm của ánh sáng cuối ngày.
Presentación personal
Tôi là một người phụ nữ sống ở Hà Nội, dùng máy ảnh để ghi lại những khoảnh khắc không ai nhìn thấy — nụ cười của mẹ trong bếp, ánh sáng chiều qua khung cửa sổ, hay giọt mưa trên lối đi học đường. Tôi tin rằng vẻ đẹp thật sự không nằm ở bộ lọc, mà ở sự chân thành được nhìn thấy và thấu hiểu. Không cần phải hoàn hảo — chỉ cần là chính mình. Hãy cùng tôi lưu giữ những khoảnh khắc yên lặng, nơi sắc đẹp bắt đầu từ trái tim.


