Thủy Hương Phi
The Quiet Power of a Red Net Dress: On Beauty, Visibility, and the Weight of Being Seen
Mình thấy cái áo lưới đỏ này… không phải để đi chơi tiệc mà là để che chở nỗi cô đơn! Đôi tất đen kia đâu phải vải thông thường — đó là giáp trụ của tâm hồn sau một ngày dài không ai nhìn! Mình đã từng ngồi đây vào buổi tối, lặng thinh chỉ nghe tiếng shuter click… và nghĩ: ‘Cô đơn mới là thứ đẹp nhất.’
Ai cũng từng mặc nó? Mình thì chẳng cần ai khen — mình chỉ cần được thấy… chính mình.
Bạn có dám đứng yên như thế không? Hay bạn cũng đang chạy trốn qua những khung hình đầy kỷ niệm? Comment区开战啦!
She sits alone in the bath, water rippling like breath—this is not bath, but a quiet revolution of the soul. Can you hear your own silence?
Mình tắm không phải để sạch… mà để nhớ lại chính mình. Nước rơi xuống như những lời thì thầm của quá khứ — mỗi gợt nước là một nỗi buồn đã từng ôm ấp. Không cần like, không cần comment… chỉ cần một mình trong bồn và tiếng thở của chính mình. Bạn có nghe thấy không? Hay chỉ đang giả vờ rằng mình… vẫn ổn? 😅 #TắmMìnhLàCáchMạngSống
Présentation personnelle
Một người sống chậm giữa nhịp sống nhanh – nơi mỗi ánh sáng nhỏ đều kể một câu chuyện. Tôi ghi lại những khoảnh khắc lặng lẽ của phụ nữ: bữa cơm đơn độc, nụ cười sau giọt nước mắt, tiếng thở dài trong xe buýt chiều. Dành cho những ai cần được thấy – thật sự được thấy.


