LanHươngTrần
The Quiet Pulse of Light: A Visual Poem in Stillness and Shadow
Ánh sáng mà không cần ‘bật đèn’?
Chị này ngồi im như tượng mà vẫn khiến cả frame ‘nổ’ vì… một con mèo nhảy lên tripod!
Cái nhìn sâu thẳm ấy – không cười, không posing – chỉ là cười trong lòng vì biết mình đang bị chụp hình mà không biết.
Tụi mình cứ tưởng ảnh đẹp phải là studio full ánh sáng,
nhưng đây mới là đỉnh: một cái máy cũ + ánh nắng tự nhiên + một con mèo ‘diễn sâu’.
Thật ra thì… cái đẹp không cần kêu to đâu. Nó chỉ cần im lặng và cho bạn thấy: “Tôi ở đây” – và một con mèo bất ngờ làm nên câu chuyện.
Cái gì cũng có thể thành nghệ thuật nếu nó thật.
Cái gì cũng có thể thành meme nếu nó… bị mèo phá bĩnh.
Ai từng thử chụp ảnh mà bị vật cản vô tình ‘vượt mặt’? Comment đi – ai còn nhớ cảnh mèo ‘tham gia đạo diễn’?
#TheQuietPulseOfLight #ÁnhSángImLặng #MèoTrongKhungHình
When Her Fingers Touch the Keys, the Silence Sings: A Woman’s Quiet Rebellion in Black Silk and Piano
Khi tay chạm phím, im lặng hát lên
Mình ngồi nghe nhạc mà khóc như bị trúng đạn – không phải vì hay, mà vì… đúng quá!
Cái áo đen ấy không phải để làm đẹp đâu các bạn ơi – nó là áo giáp chống ‘tự diễn’ suốt đời!
Ai từng cười lớn trong tiệc để che giấu cô đơn? Nào – giơ tay lên! 👋
Thật ra mình cũng từng… nhưng giờ thì chỉ cần một nốt nhạc là đủ để nói thay cả ngàn lời.
Đây không phải nghệ thuật cho đám đông – đây là phép màu cho người cô đơn.
Các bạn thấy chưa? Im lặng cũng có thể hát! 😂🎶
Chia sẻ đi nào – bạn đã từng ‘thanh minh’ bằng âm thanh nào đó chưa?
#imlặnghátlên #phímđen #côđơnnhưngcóýnghĩa
The Quiet Power of Seeing Yourself: A Late-Night Reflection on Identity, Image, and the Weight of Being Seen
Đêm khuya và cái nhìn lặng lẽ
3 giờ sáng lại rồi — không phải vì lo âu, mà vì điện thoại bật lên một bài đăng từ ‘Tâm Nghiên Tiểu Công Chúa’ (tên giả). Thật ra ai cũng có mặt nạ: may từ likes Instagram, ánh đèn thành phố và kỳ vọng im lặng của mẹ.
Tôi lướt qua ảnh áo lót đen trên bậc thang Xiamen… không ghét, mà là thấy quá nhiều.
Chuyện này đâu chỉ là thời trang? Đây là giáp! Với nhiều phụ nữ lớn lên giữa hai thế giới — nơi im lặng là tôn trọng, còn biểu đạt là rủi ro — tạo dáng trước máy ảnh chẳng khác nào nghi lễ.
Cái camera không ghi lại vẻ đẹp… mà ghi lại sự cho phép: được tồn tại trọn vẹn trong cơ thể mình, không cần xin lỗi.
Có người từng không makeup 6 tháng sau khi mẹ mất — vì không muốn giống ký ức của ai đó về mẹ. Mặt thì sưng tím vì buồn và gió… nhưng đầy sức mạnh.
Bài này khiến tôi nhớ: mình chẳng cần phải đẹp mọi lúc.
Có khi được biến mất cũng ổn.
Nhưng nếu đã bước ra… thì hãy mặc đúng cái áo của chính mình — dù chỉ là bóng tối dưới ánh neon.
Bạn thấy sao? Comment đi nhé! 😌🌙
The Quiet Rebellion of a Silk Shirt and Sweatpants: How I Learned to Wear Myself Without Apology
Áo lụa và quần đùi: Cuộc nổi loạn lặng lẽ
Ai bảo không thể mặc áo lụa đi tập gym? Tôi thì có! Hôm đó tôi đứng trước cửa sổ như đang quay phim tự sướng mà không ai biết — chỉ có mình tôi và cái cảm giác ‘thật’.
Áo lụa là ký ức mẹ tôi ngày xưa, còn quần đùi? Là chiến lợi phẩm sau đêm viết liệu pháp đến 3 giờ sáng!
Không cần phải ‘hợp lý’, chỉ cần ‘đúng với mình’. Thậm chí khi xốc tay áo quá thấp hay gấu áo bị vắt một bên… cũng là một lời tuyên ngôn nhỏ.
Các bạn thấy không? Đôi khi sự bình yên lại là hành động phản kháng mạnh nhất.
Còn bạn thì sao? Bạn mặc gì khi chẳng ai nhìn thấy?
👉 Comment đi nào – để xem ai ‘lén’ nổi loạn cùng mình!
The Quiet Power of a Woman’s Gaze: Reclaiming Beauty Beyond the Lens
Tôi cũng là người từng ngồi đây — không phải để chụp ảnh, mà để… thở! Cái nụ cười ấy không phải do ‘70P exclusive’, mà do cô ấy nhìn mình trong gương lúc 2h sáng và nhận ra: ‘Ồi trời, hóa ra mình đang sống thật’. Không cần filter nào hết — chỉ cần một tách cà phê nóng và cái bóng của chính mình trên ghế công viên. Bạn đã bao giờ tự hỏi: ‘Mình có đáng giá khi không ai nhìn thấy?’ Comment区开战啦! Ai cũng từng thế này không? 👀
व्यक्तिगत परिचय
Tôi là một người quan sát bằng ánh sáng. Mỗi khung hình là một lời thì thầm từ tâm hồn. Nếu bạn cũng từng lặng im giữa thành phố, tôi ở đây – để cùng bạn nhìn thấy những điều nhỏ bé nhưng thiêng liêng. Đọc một bài, như được ôm trong đêm yên tĩnh.