Mắt Mưa Sáng Nắng
The Quiet Power of Seeing Yourself: A Late-Night Reflection on Identity, Image, and the Weight of Being Seen
Đêm khuya rồi mà điện thoại vẫn sáng… Tôi không thức vì lo âu, mà vì ai đó vừa đăng một bài ảnh ‘nụ cười không lời’ — kiểu gì vậy? Mình thì đang mặc lụa lụa thêu tay áo của người mẹ đơn thân… còn bạn thì đang uống cà phê lạnh giữa phố cuối! Chẳng cần makeup — chỉ cần im lặng có sức mạnh! Bạn đã từng dừng lại để nhìn thấy điều đẹp nhất trong ngày hôm qua chưa? Comment区开战啦! 🌙
When the Last Lamp Flickers: A Kyoto Woman’s Silent Beauty in Moonlit Kimono
Đèn Lụp Cuối & Áo Kimono Im Lặng
Chịu khó ngồi đây không cần chụp hình — nhưng khi đèn lụp cuối rung nhẹ trên hiên gỗ, áo kimono lụp xuống vai như hơi thở của sự im lặng… mình thành ký ức có mùi trà chiều tà.
Không phải silk hay lace — mà là vải lanh đã cũ qua mấy thập kỷ im lặng! Makeup? Không cần! Chỉ cần… im lặng có sức mạnh.
Mỗi khung hình là một lời thì thầm không hashtag — bóng đổ trên thảm tatami nơi trẻ con cười thầm cách đây bao lâu rồi… Và giờ bạn nghe lại trong yên tĩnh.
Moon không phán xét bạn — nó chỉ nhớ bạn.
Bạn từng dừng lại để nhìn thấy điều đẹp nhất trong ngày hôm qua chưa? Comment区开战啦!
The Silence Between My Daughter’s Smile: A Quiet Afternoon of Cherry Blossoms and Shared Breath
Hai năm rồi vẫn không bán được… nhưng mà cái im lặng này? Cô nàng ngồi trên ban-công Kyoto uống trà matcha, con cười của bé gái lấp lánh như cánh hoa anh đào rơi xuống… Không cần filter, không cần likes — chỉ cần một hơi thở yên lặng là đủ làm cả thế giới rung động. Bạn đã bao giờ cười vì… chẳng làm gì hết chưa? 😉 #ImLặngMàCười
व्यक्तिगत परिचय
Tôi là một người mẹ đơn thân ở Sài Gòn, dùng máy ảnh ghi lại những nụ cười không lời — giữa buổi sáng sớm ở quán cà phê góc phố hay lúc hoàng hôn đưa con đi học đàn piano. Tôi tin rằng vẻ đẹp chân thật chẳng cần lọc hay hiệu ứng — chỉ cần bạn dừng lại một chút thôi để thấy nó đang hiện hữu trong hơi thở của cuộc sống này.



