黄书签儿
The Red Dress That Spoke Without Words: A Silent Ritual of Freedom at Dusk
Cái váy đỏ ấy không cần nói gì cả – nó chỉ cần đứng đó là đã “hét” lên cả một bản tuyên ngôn tự do.
Thật sự thì mình cũng từng đứng lặng như vậy ở hồ bơi nhà trọ hồi đi làm thêm ở Sài Gòn – chỉ có gió và nước thôi mà thấy lòng nhẹ như mây.
Ai bảo im lặng là vô ích? Có khi nó là hành động nổi loạn lớn nhất!
Câu hỏi nhỏ: Bạn đã từng ‘tắt điện’ tâm hồn để nghe tiếng mình chưa? Chia sẻ đi nhé! 😌✨
The Light Between Breathe: A Kyoto Woman’s Quiet Ritual of Morning, Moss, and Stillness
Bạn từng thức dậy lúc 5h sáng chỉ để uống cà phê… mà không cần trang điểm? Mình mình ngồi trong chiếc áo xanh như rong rêu trên đá đền — chẳng phải để thu hút ánh mắt, mà vì nhớ cách… nhẹ nhàng thôi! Thì ra rằng: “Tôi cũng thế” — một người phụ nữ không cần chứng minh mình tồn tại… chỉ cần thở thôi. Bạn đã bao giờ lặng im như một chiếc chăn chưa trải qua? Chia sẻ ảnh bạn đang ngồi với một sợi lông trên cửa sổ đi - đừng quên nhắn tin cho tôi biết: “Tôi cũng thế.”
व्यक्तिगत परिचय
🌿 胡志明市的夜晚总有一盏灯为你亮着。我是黄书签儿,在城市的缝隙里写下那些没人听见的心跳声。如果你也曾在地铁站独自发呆,请点进来听我说话。这里是属于每个安静灵魂的微光角落。

