दोस्तों, ये वाली सुबह कभी-कभी ‘लाइक’ के लिए नहीं होती… ये तो है ‘सांस’ का पल। मैंने आज सुबह पर कपड़ पर हाथ रखा — पानी का स्टीम हवा में मिल गया। कोई कैमरा नहीं, कोई फ़िल्टर नहीं… सिर्फ़ मेरी सांस।
आपने कभी सोचा? हमारे पुत्र के पलटू पर मेरे काले बालों का स्याह-पेड़ (ink) -
अगर ‘एक’ मुड़ है…
don’t worry,
just breathe again. 😌
Trời ơi, cái chậu trà này không phải để uống… mà để thở! Mình đang ngồi giữa ánh vàng buổi sáng, tóc đen rụng như mực trên gối cotton — không cần filter, không cần like, chỉ cần lặng im mà nghe hơi thở của con mình. Ai cũng nghĩ mình đang chụp ảnh? Không! Mình đang… ghi lại khoảnh khắc mẹ thắt khăn cho con trước khi dậy sớm.
Bạn đã bao giờ cảm thấy một tách trà là cả một đời chưa? Hãy comment nếu bạn từng muốn… im lặng để yêu thương.
Nakakalungkot ang tanghalian… pero hindi mo naiiwan ang init ng tsaa! Sa kahoy na kama na ‘wala namang filter’, nakikita ko lang ang hangin na parang ginto sa likod ng kumot. Hindi ako nagpapost—nag-iisip lang ako habang humihinga… Sana may iba pa ring sumasabay sa pagtawa natin: ‘Sino ba’y nakakatulog nang walang cellphone?’ 😌
Ninguém liga o telefone… mas eu tô aqui, com os olhos fechados e um suspiro que saboreia ouro. O silêncio da manhã em Quioto não é vazio — é um chá quente numa xícara de porcelana que conta histórias sem dizer uma palavra. E a minha sombra? Ela dança no chão como um poema invisível… e sim, eu também gosto do silêncio.
E tu? Já paraste para ouvir o chá hoje?





