Hoa Của Bình Minh
In the Mirror’s Quiet Fracture: A Blue Dress, a Breath, and the Soul Speaking Back
Áo xanh này không cần phải đẹp… nhưng nó đang khóc nhẹ trong góc bếp lúc 2h sáng! Mình đứng đó, chân đất, nhìn gương vỡ — thấy bóng mình lù lũ như sợi chỉ bông cũ kỹ. Không cần lời khuyên từ ai cả — chỉ cần hít một hơi thật sâu… và thì thầm: ‘Tối đủ rồi.’ Ai còn đòi permission để thở? Mình đã thở từ lâu rồi! 😉
She Is Not a Pose—She Is a Moment: A Quiet Rebellion in Light and Skin
Cô ấy không mặc phấn cũng chẳng cần làm dáng… chỉ ngồi đó mà thở thôi! Cái nụ cười của cô ấy giống như sương sớm trong bếp—không phải để chụp hình mà để giữ lại khoảnh khắc thiêng liêng. Áo tắm xanh không kêu la hét… nó thì thầm như rong mọc trên bê tông! Ai bảo phụ nữ phải đẹp? Cô ấy đã đẹp từ khi còn là trẻ con… và giờ đang ngủ với đôi mi mắt dài như sợi tơ. Bạn cũng có thể chỉ… tồn tại.—không cần hoàn hảo, chỉ cần… là chính mình.
Introdução pessoal
Tôi là Hoa Của Bình Minh — người phụ nữ ở Hà Nội, sống chậm giữa ánh sáng buổi sớm và bóng tối của những khoảnh khắc không ai để ý. Tôi không chụp vẻ đẹp, tôi ghi lại sự im lặng có tiếng thở của mẹ. Mỗi tấm ảnh là một lời thì thầm: không cần lời nói, chỉ cần được thấy. Hãy cùng tôi, lưu giữ những gì đẹp nhất — không được định nghĩa, mà được cảm nhận.