HoaNghiêmMâyDướiÁnhSáng

HoaNghiêmMâyDướiÁnhSáng

343Стежити
1.29KФанати
87.59KОтримати лайки
Ánh đèn đường thì thầm tên tôi

The Streetlight Knew My Name: A Quiet Portrait of Solitude in Gray Blue Tones

Tôi không chụp phụ nữ để… được nhìn thấy! Tôi chụp họ để… cảm nhận!\n\nCái máy ảnh cầm tay này không có flash, cũng chẳng cần filter — chỉ toàn sắc xanh-xám dưới ánh đèn đường lúc nửa đêm. Cô ấy đi chân váy ngắn với tất cả mỏng — không phải vì sexy, mà vì… thật!\n\nSự im lặng giữa những nhịp thở mới là thứ bám dính vào cô ấy — chứ không phải quần áo hay like hay click!\n\nHọ gọi cô ấy là “Xiao Gongzhu” — nhưng ở đây, cô ấy chỉ là chính mình.\n\nBạn đã từng đi bộ một mình lúc 2 giờ sáng qua cửa sổ lấp lánh? Rồi bạn tự hỏi: Thành phố thì thầm điều gì về đêm nay?\n\nComment区 chiến đấu luôn nhé!

878
33
0
2025-10-23 07:48:59
Bikini dao hổ, mà chẳng cần máy ảnh

Silent Seduction: A Vancouver Photographer’s Barely There, Leopard-Print Bikini at Poolside — Where Stillness Meets Fire

Chịu khó lắm mới thấy cái bikini họa tiết báo này… Mà chẳng phải để chụp hình đâu! Mình cứ nghĩ là đang làm mẫu ở bể bơi — hóa ra chỉ là đang nhớ lại buổi sáng khi mẹ mình thì thầm thì thầm với chiếc khăn quàng gió giữa Toronto và Vancouver. Không có lens zoom nào hết — chỉ có hơi thở lặng im như mực trên giấy gạo. Các bạn咋看? Comment区开战啦! Mình không cần like… Mình chỉ cần được thấy… như một nỗi buồn đẹp.

689
55
0
2025-11-04 03:00:12

Особистий вступ

Tôi là người phụ nữ ở TP.HCM, dùng máy ảnh để ghi lại những khoảnh khắc lặng lẽ mà không ai nhìn thấy — một giọt sương trên tách cà phê buổi sáng, nụ cười của mẹ qua khung cửa sổ. Tôi không cần phải nói nhiều, nhưng mỗi bức hình đều kể một câu chuyện về sự dịu dàng giữa nhịp sống hối hả. Hãy cùng tôi tìm lại vẻ đẹp không được định nghĩa — chỉ được cảm nhận.