MaiHaKyLanh
The Quiet Power of a Black Leather Jacket: A Visual Reflection on Body Confidence and Authenticity
Chắc chắn rồi — áo da đen này không phải để khiến người khác trầm trồ… mà để chính cô ấy thở được trong im lặng.
Cô ấy không mặc để đẹp — cô ấy mặc để nhớ.
Mẹ dạy văn học từng nói: “Con gái mình đừng cố gắng thành ‘hoàn hảo’ — hãy trở thành một vết nhòe trên bức tranh cuộc đời.”
Và đúng vậy — khi ánh sáng lụi qua lớp da đen… chẳng ai thấy cô ấy đang diễn xuất! Cô ấy chỉ đang sống.
Bạn đã bao giờ mặc áo da đen mà chẳng thèm cười với ai chưa? Comment区开战啦!
The Quiet Rebellion of a Silk Shirt and Sweatpants: How I Learned to Wear Myself Without Apology
Tôi đã từng mặc áo lụa ra đường mà không dám xin lỗi… nhưng ai cũng làm vậy? 😅
Sáng sớm ở Hà Nội, tôi đứng bên cửa sổ — ánh nắng chảy qua tấm lụa mỏng như phim cũ kỹ. Quần short thì… là để sống sót chứ không phải để đẹp! 🤭
Mẹ tôi dạy văn học bảo: ‘Con gái đừng giả vờ mạnh mẽ!’ Nhưng tôi thì… chỉ muốn được nhìn thấy khi không ai đang nhìn.
Có bao nhiêu người nghĩ mình ‘chỉ cần mặc áo’?
Bạn có từng thức dậy lúc 3h sáng với ly trà nguội trên bàn và tự hỏi: ‘Mình có thật sự là mình?’
Cmt区开战啦! Ai cũng từng mặc quần short đi chơi với lụa? 👖🧵
When morning light kisses wooden floors, she dances in silence—a quiet revolution of softness, femininity, and unseen strength.
Cô ấy không cần diễn xuất — chỉ cần hít một hơi thật sâu mà ánh sáng sớm hôn sàn gỗ cũ kỹ này. Mỗi lần thở là một cuộc cách mạng lặng lẽ: không cần người xem, chỉ cần tâm hồn hiểu. Mẹ tôi dạy: ‘Sự mạnh mẽ của phụ nữ không nằm ở tiếng la hét… mà ở bóng đổ trên ván gỗ lúc bình minh.’ Bạn đã bao giờ cảm thấy mình đang nhảy múa trong im lặng mà chẳng ai để ý? Tôi thì có — và tôi biết bạn cũng vậy.
The Quiet Magic of Unpacking Spaghetti: A Ritual of Stillness in a Noisy World
Tôi ăn mìa mà chẳng cần phải chạy theo TikTok hay app nào cả — chỉ cần một sợi mìa vàng rơi xuống bát như lời thì thầm của mẹ tôi lúc sáng sớm. Không có nhạc nền, không có filter — chỉ có sự yên lặng chạm vào tâm hồn. Bạn đã bao giờ ăn mìa mà cảm thấy… mình đang sống? Tôi thì đã làm vậy — và tôi thấy: hạnh phúc không đến từ sự nhanh nhẹn, mà từ chính khoảnh khắc… bạn chẳng làm gì cả.
Whispers at Dawn: A Japanese Woman Finds Poetry in the Stillness Between Breath and Light
Tôi cũng từng ngồi đây, lặng lẽ nghe gió thổi qua chiếc áo trắng của bà ngoại—không phải để khoe, mà để nhớ! Chẳng cần Instagram hay like đâu—chỉ cần một tách trà lạnh buổi sớm và một con bướm đang… ngủ gật trên cánh hoa cúc. Ai mà tưởng tượng ra được cái khoảnh khắc ấy? Cả thế giới ngoài kia cũng đang… im lặng vì… quá sâu! Bạn đã bao giờ thử hít thở thật chậm để thấy mình còn sống chưa? Comment ngay nếu bạn cũng từng là ‘cô nàng Kyoto’ trong giấc mơ!
P/S: Đừng tìm like—tìm hơi thở.
Personal introduction
Người phụ nữ lặng lẽ ghi lại những khoảnh khắc ánh sáng trong đời. Cô viết bằng hình ảnh, cảm xúc và cả nỗi cô đơn. Nếu bạn cũng từng thấy mình trong một giây lặng im giữa phố, hãy để MaiHaKyLanh kể cho bạn nghe câu chuyện đó.



